EU9 KTO Asia 
logo

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
Offline KIẾM TIỀN TỪ BÓNG  
#1 Đã gửi : 21/05/2019 lúc 04:26:35(UTC)
KIẾM TIỀN TỪ BÓNG


Danh hiệu: Junior Member

Nhóm: Member
Gia nhập: 16-09-2018(UTC)
Bài viết: 214
Italy

Cảm ơn: 83 lần
Được cảm ơn: 319 lần trong 117 bài viết

CHÁO CHỬI:

Lần đầu tiên xuống Hà Nội, được ông bạn đưa đi ăn cháo chửi. Hai thằng đến nơi, đang loay hoay tìm chỗ để xe thì một thằng từ trong quán phi ra:

– Đkm chúng mày, đến ăn cháo hả?

– Dạ vâng! Giọng hơi bị hốt.

– Đkm chúng mày, để xe đấy bố dắt cho, vào đê

Thằng bạn lúc này mới bảo:

Đkm anh, nhớ dắt xem em cẩn thận, mới mua đấy!

– Đkm mày yên tâm đê!

Hóa ra, cháo chửi là như vậy. Bình thường, mình cũng thích chửi bậy nhưng không có điều kiện. Giờ vào đây được chửi bậy thoải mái, cảm giác thật là khoan khoái.

Mình tự tin bước vào quán hô to:

– Đkm thằng chủ quán đâu! Mang cho bố hai bát cháo ra đây!

– Đkm chúng mày, chờ tí có ngay đây!

 

Không gì là lãng phí

Hôm ấy là buổi đầu tiên tôi đi làm. Có vẻ, tôi hợp với công việc này thì phải, bởi vừa chống xe, ngồi chưa nóng chỗ, đã có khách tới ngay…

– Chào anh! Anh đi đâu lên em chở ạ? Mở hàng em lấy rẻ thôi!

Gã khách mặc chiếc áo phông sờn, chắc gia đình đang có chuyện gì buồn, nên mặt đầy vẻ giận hờn. Gã với lấy chiếc mũ bảo hiểm đang treo trên con Wave ghẻ của tôi rồi bảo:

– Chở tao tới bệnh viện!

– Dạ! Bệnh viện nào ạ?

– Bệnh viện nào là tùy mày, vì người nằm viện là mày!

Dứt lời, gã chồm lên, phang cái mũ bảo hiểm vào đầu, vào mặt tôi tới tấp, vừa phang gã vừa chửi té tát: “Thằng chó! Dám đón khách ở đây à? Mày có biết đây là địa bàn của ai không? ĐKM mày!”

Tôi dính đòn bất ngờ thì choáng váng, xiêu vẹo, rồi khuỵu xuống ôm đầu chịu trận… Sau đó, tôi nghe tiếng chân người chạy tới rầm rập, tưởng có dân phòng đến cứu, nào ngờ, lại là mấy tên xe ôm đồng bọn của cái gã đang đánh tôi. Tất nhiên, khi biết tôi là thằng đang tranh miếng cơm của chúng, thì chúng đồng loạt xông vào đấm đá tôi. Đặc biệt, có cái gã mặc chiếc áo sơ mi màu ghi in hình mèo Hello Kitty còn rút hẳn cái côn nhị khúc ra. Nhìn hắn, tôi há mồm ngỡ ngàng, không hẳn vì sợ, mà vì thấy hắn ta quen quá, rồi đúng lúc hắn vung côn lên định vụt tôi thì tôi đã nhớ ra và hét lên: Anh Giang “đẫm”! Anh Giang “đẫm”!

Nghe tôi gọi tên, anh Giang “đẫm” khựng lại, buông cái côn thõng xuống, ngác ngơ. Có lẽ mặt mũi tôi te tua bầm dập do vừa bị đập nên anh chưa nhận ra…

– Em Du đây! Du “kệ”, K53, Đại học giao thông vận chuyển đây!

Lúc này thì anh Giang “đẫm” mới vỡ òa: anh quẳng cái côn đi, lao tới đỡ tôi dậy, lau những vệt máu từ những vết bầm xước đang chảy ra ri rỉ trên mặt tôi. Anh em nhận ra nhau vừa xót xa, vừa mừng mừng, tủi tủi. Anh Giang “đẫm” học cùng đại học giao thông vận chuyển với tôi, anh là thủ khoa K49, còn tôi thủ khoa K53. Anh em quen nhau vì gặp nhau liên tục trong những lần trường tổ chức gala trao bằng khen và phẩn thưởng cho những sinh viên xuất sắc.

Sau khi hỏi chuyện, biết tôi tốt nghiệp đã lâu mà vẫn đang thất nghiệp, phải chạy xe ôm kiếm sống, thì anh Giang “đẫm” rất thương và cảm thông. Anh bảo tôi cứ ra đây chạy xe cùng anh và mọi người. Anh em đùm bọc, chia sẻ, giúp đỡ lẫn nhau. Tôi nghe vậy thì mừng quá, nhưng rồi lại liếc ánh mắt e dè nhìn quanh một lượt mấy gã xe ôm vừa hùng hổ lao vào đập tôi. Anh Giang “đẫm” thấy vậy thì hiểu ý liền nói ngay: “Đừng lo! Các anh em đây đều là những người có trình độ đại học và trên đại học cả, chứ không phải là mấy thằng ất ơ đầu đường xó chợ, khi biết em là em của anh rồi, họ sẽ không gây khó dễ cho em nữa đâu!”

Vậy là từ hôm ấy, tôi ra đấy đón khách cùng các anh. Biết tôi là nhân viên mới, nên những cuốc nào đường đẹp, dễ đi, ít công an, các anh đều nhường cho tôi chạy. Các anh còn dạy tôi cách đi vòng vèo kéo dài lộ trình hòng tăng cước phí, rồi chỉ tôi cách phân biệt khách khôn khách gà để còn hét giá…

Đã có lúc tôi nghĩ cái bằng đại học của mình là vô giá trị, và những thời gian, tiền bạc bỏ ra cho những năm tháng đại học ấy là lãng phí. Nhưng giờ, tôi mới hiểu rằng không phải vậy, bởi nếu không học đại học thì sao tôi quen được với anh Giang “đẫm”, mà không quen với anh Giang “đẫm” thì hôm đó tôi đã bị anh và đồng bọn của anh đập cho bê bết như một thằng trộm chó rồi, chứ sao mà được yên ổn sống, lao động và đem những kiến thức mình đã học được trên ghế giảng đường mà cống hiến cho xã hội được như bây giờ?

Chuyện chăm vợ bầu

Tôi biết mình làm bố vào tháng thứ 3 sau ngày cưới, đó là lúc vợ tôi tặng hàng xóm một bãi nôn khổng lồ giữa cửa khi vừa đi xem phim về. Đó là toàn bộ số thực phẩm mà vợ tôi ăn ở quán, con chó nhà hàng xóm mừng lắm, nó biết ơn vợ tôi đến nỗi mấy hôm cứ thấy vợ tôi về là chạy ra vẫy đuôi. Chiều hôm sau tôi đưa vợ đi siêu âm thì thai đã ở tuần thứ 3, tôi sung sướng cười ngoác cả mồm khiến vợ phải lấy tay đóng lại vì sợ bác sĩ tưởng chồng bị trúng gió. Ngay sau khi biết mình có thai, thái độ của vợ tôi đã thay đổi một cách chóng mặt, giờ vợ tôi không muốn động tay vào bất cứ cái gì, vợ tôi bảo:

- Giai đoạn này phải giữ cho con, anh phải làm hết mọi việc, em không làm được gì cả?

Tôi biết là NHỤC rồi, nhưng lúc đó cảm giác được làm bố khiến tôi chấp nhận tất cả, tôi có cảm giác như có một sức mạnh vô hình nào đó bắt tôi phải thay đổi. Giờ tôi làm tất cả việc nhà, từ dọn dẹp, quét nhà, lau nhà, rửa bát, đổ rác, giặt là quần áo... tôi làm tất, vợ tôi đi làm về gác chân xem tivi cho đỡ mệt rồi đem chỗ thức ăn mua ở cửa hàng đun lại cho nóng. Ăn xong tôi lại phải lấy xe đưa vợ tôi đi uống nước trên Hồ Gươm "cho nó thoáng" vì vợ tôi bảo ở nhà nó cứ "bí bí" thế nào ấy? Vợ tôi còn nói:

- Bác sĩ dặn em không được xúc động nên anh không được làm em bực mình, em nói gì anh cũng không được cãi lại, em mà xúc động là con bị ảnh hưởng!

Vậy là tôi cưới vợ được có 3 tháng thì vợ tôi đã kịp chuyển thành MẸ tôi lúc nào không hay?

Sang tháng thứ 2 thì vợ tôi bảo tôi phải đưa đón vợ vì có thai mà tự đi xe máy thì rất nguy hiểm. Thế là mỗi sáng tôi phải dậy sớm tranh thủ đánh răng rửa mặt rồi vào tận giường đỡ vợ tôi dậy, nếu biết hát chắc tôi đã đánh thức vợ tôi mỗi ngày bằng một bản tình ca để vợ tôi đỡ phải cằn nhằn vì ngái ngủ. Sáng nào tôi cũng đến văn phòng muộn cả tiếng đồng hồ vì vợ tôi làm trên phố Cổ còn tôi làm tận Mỹ Đình, chiều tôi lại hộc tốc phi xe từ Mỹ Đình lên phố cổ để đón vợ tôi về bất kể mưa hay nắng. Đi nhiều cũng có lợi các bạn ạ, mình thuộc hết cả vỉa hè Hà Nội vì đường tắc nên có mấy khi đi được dưới lòng đường! Chỉ có điều các cụ già đi bộ phản đối tôi ghê gớm lắm vì có lần tôi quên mất khi đang đi trên vỉa hè lại bóp còi khiến một cụ đang đi bộ giật bắn cả mình phải về thay bỉm! Rõ khổ!

Sang tháng thứ 3 vợ tôi bắt đầu nghén, vợ tôi biết cách nghén lắm nên toàn chọn món rẻ tiền thôi, món rất là dân dã đằng khác: Cua rang me! Nhưng cũng không phải cả con cua, vợ tôi chỉ nghén mỗi CÀNG cua mới lạ chứ! Cứ vài ngày vợ tôi lại ăn cua một lần, tôi ngồi bên cạnh cổ vũ, vợ tôi bảo:

- Bác sĩ bảo em ăn nhiều vào cho con nó cứng!

Tôi bảo:

- Anh sợ con nó cứng quá, em lại ĐẺ TÁO thì khổ!

Có hôm, vợ đi làm về bảo:

- Anh ơi, ở cơ quan em có chị đang nghén TÔM HÙM đấy!

Tôi gào lên:

- Vợ tránh xa bà ấy ra, LÂY là chết dở đấy!

Rồi tôi đứng vụt dậy đi thay quần!

Thật may là cũng đến tháng thứ 4, chúng tôi đi siêu âm ở Bệnh viện, bác sĩ thông báo:

- Chưa chắc lắm nhưng 90% là CON TRAI!

Tôi gần như bay trên mây, HẠNH PHÚC không thể tả được! Giờ vợ tôi không ăn cua nữa mà thích ăn gì thì ăn, nói gì tôi cũng nghe không dám cãi nửa câu, nhỡ vợ bực lại đẻ gái thì căng, phụ nữ giờ ghê lắm, thích đẻ con nào người ta đẻ con đấy, các anh đừng đùa. Tôi thông báo cho bọn bạn trong đội bóng là tôi có con trai, chúng nó bảo thế phải khao, chúng tôi ra quán bia hơi chém gió tưng bừng, tôi gần như mất kiểm soát khi ra sức chế nhạo mấy thằng sinh con gái! Tôi chém:

- Chúng mày cầm sách vở qua nhà tao PHỤ ĐẠO thêm cho mà đẻ con trai!

Tháng thứ 5 chúng tôi đi siêu âm lại, bác sĩ bảo:

- Chúc mừng nhé, CON GÁI đầu lòng, nhất anh chị!

Ô, nhất nhì gì cơ chứ…., tháng trước vừa bảo 90% trai, giờ gái là thế là thế nào? Điên hết cả ruột, tôi với vợ nhất định không tin, đi trung tâm khác, vẫn gái, đi trung tâm khác nữa, nó nói khác hẳn luôn: NỮ 100%! Tất nhiên tôi thì không sao nhưng bọn bạn tôi chúng nó VUI ra mặt, chúng nó bảo:

- Thôi, coi như bữa trước khao con trai, giờ khao tiếp CON GÁI, nhất mày! À, mà tối tao với vợ tao sang mày phụ đạo đẻ con gái nhé, nhà đông TRAI quá!

Hư! Con gái càng mừng! Tao thích con gái! Con gái tình cảm các bạn nhỉ! Chấp gì đội trọng nam khinh nữ rồi cũng chả khá được đâu! Bạn bè mà thế à?

Bố yêu con gái, con gái nhỉ?

Sang tháng thứ 6 vợ tôi trông cồng kềnh lắm rồi, tôi vẫn cắn răng làm hết mọi việc, giờ vợ tôi đi làm về chỉ việc ăn với co chân xem tivi, mà hễ có khát nước chỉ cần búng tay là tôi mang đến. Giờ vợ tôi thay đổi nhiều hơn, đêm ngủ ngáy y như con bò tót rừng Amazon trên kênh Discovery ấy, tôi bí mật vác gối ra phòng khách nhưng vợ cứ như điệp viên phát hiện ra ngay, vợ tôi bảo:

- Không phải em ngáy, con anh nó ngáy đấy! Em khổ sở thế này là do anh, anh phải chịu!

Ừ thì chịu! Ở tháng này vợ tôi ăn như thuồng luồng, vợ bảo:

- Không phải em ăn, con anh ăn đấy!

Ừ thì con anh ăn! Đêm đến vợ tôi đi vệ sinh liên tục, lần nào tôi cũng phải đi cùng vì vợ tôi sợ ma, vợ tôi bảo:

- Con anh nó muốn đi tè đấy!

Ừ thì con đái, không có gì, anh chịu được, em không cần lo lắng, con nó đái... mất ngon!

Tháng thứ 7 vợ tôi trông như con tê giác trong phim Madagasca ấy các bạn ạ! Ngồi ăn cơm mà che hết cả cái ti vi 60 inch, di chuyển cứ như quay chậm, nom kinh kinh là! Giờ vợ tôi kêu đau chân, chân xuống máu gì gì đó nên tối nào tôi cũng phải bóp chân, ngày xưa chân vợ tôi thon dài như vậy mà giờ trông nó như chân bà Liên Xô trong phim Gấu mẹ VĨ ĐẠI. Vợ tôi bảo:

- Em tăng được 8kg rồi!

Tôi động viên:

- Không sao em ạ! Anh sẽ mua ti vi to hơn!

Tháng thứ 8, giờ tôi không phải bóp chân nữa mà vợ tôi chỉ đâu tôi bóp đấy vì cả người vợ tôi đau, tôi cũng chỉ biết bóp chứ chả biết làm thế nào, mình có chửa thay được đâu các bạn nhỉ? Ngày nào vợ tôi cũng than: Không hiểu sao em SỜ vào đâu cũng thấy đau! Tôi bảo:

- Chắc em đau NGÓN TAY đấy!

Vợ tôi tăng thêm 2 cân nữa, vì vậy đến bữa ăn tôi không xem tivi nữa, tôi bật to để NGHE là chính!

Tháng thứ 9, cả gia đình nội ngoại được đặt trong tình trạng báo động, vợ tôi có nguy cơ đẻ bất cứ lúc nào! Ở cơ quan có anh bạn vợ đẻ rơi ở thang máy nên tôi càng sợ, có đêm tôi mơ: Tôi với vợ đi xem phim hài, vợ tôi cười to quá đẻ luôn ở rạp, tôi sợ quá! Còn khoảng 3 tuần thì đẻ vợ tôi xin nghỉ ở nhà cho nó an toàn, chứ cứ đi làm mà đẻ ở văn phòng thì căng...

Vợ tôi ở nhà được vài ngày mà cuộc sống của tôi đảo lộn hoàn toàn, đang đi làm mà ở nhà hơi tí vợ nhắn tin:

- Em thấy NÓ đau đau!

Một lúc lại:

- Em thấy NÓ tưng tức!

rồi lại:

- Em thấy NÓ cứ nhoi nhói!

Đau hết cả đầu, tôi nhắn tin lại:

- Ôi trời đất ơi, em nghĩ anh là ai vậy, kiến trúc sư hay bác sĩ Sản khoa? Yên anh còn làm việc!

Ấy vậy mà có yên đâu, mới 4 giờ chiều đã nhắn tin:

- Mấy giờ anh về!

- Anh về sớm không con nó mong, anh về muộn nó cứ đạp em!

Mà về nhà cũng không được yên thân, tí lại:

- Anh nghĩ con nó có XINH như em không?

hoặc:

- Chắc chân nó sẽ DÀI như chân mẹ nó anh nhỉ?

hay

- Anh muốn con nó DỊU DÀNG và NỮ TÍNH như em không?

Ôi thần linh ơi, tôi không chắc con tôi nó có xinh đẹp, hiền dịu hay chân dài như mẹ nó không nhưng tôi mong rằng con tôi sau này sẽ có cái TRÍ TƯỞNG TƯỢNG PHONG PHÚ của vợ tôi!

Nhưng mãi cũng đến ngày vợ tôi phải đẻ các bạn ạ, mới đầu thì mong chờ lắm, ấy thế mà đến lúc đó tôi lại run như cầy sấy, thế mới lạ!

Tôi nhớ hôm ấy là Tết Tây, tôi đang họp với sếp thì giật bắn cả mình vì điện thoại báo tin nhắn, mở ra thấy lại tin nhắn của vợ:

- Chiều chồng về sớm đưa vợ đi chụp ảnh Lễ hội hoa nhé! Nhanh không bọn trẻ trâu nó phá sắp xong rồi.

Tôi hối hả nhắn lại:

- Biết rồi, anh đang họp!

Chưa được 5 giây lại tin nhắn, đến khổ, vẫn vợ nhắn:

- Em vào viện đẻ, anh về ngay!

Vừa đòi chụp ảnh đã đẻ rồi, căng thật! Tôi cuống cuồng xin về ngay, sếp hốt hoảng bảo:

- Mày ngồi lại họp nốt, còn 30 phút nữa thôi!

Tôi bảo:

- Sếp thông cảm, có vẻ như vợ em sẽ đẻ luôn chứ không đợi chúng ta họp xong!

Tôi phóng xe như bay vào bệnh viện, vừa thò mặt vào khoa sản đã thấy mẹ vợ tôi đứng đó, tay ôm thằng cu đỏ hỏn, ôi cha mẹ ôi tôi xúc động chảy cả nước mắt, tôi nói:

- Mẹ đưa con bế cho! Con trai hả mẹ?

Mẹ vợ tôi bảo:

- Ừ, con trai, nhưng là con cô này, người nhà không vào kịp mẹ bế hộ! Vợ con vừa vào phòng đẻ!

Ngồi chờ ở hành lang tôi thấy cơ man người là người, một người đi đẻ 10 người đi theo nên cái hành lang nó đông đặc người các bạn ạ.

Tôi đợi đến 3h chiều mà vợ tôi vẫn chưa đẻ, nguyên nhân là NÓ không chịu MỞ các bạn ạ, bác sĩ bảo:

- Phải mổ thôi, anh ra ký thủ tục cho vợ đi mổ!

- Mổ... có... sao không...ạ?

Tôi hốt hoảng hỏi.

- Chả sao, nhanh thôi, cứ yên tâm, anh không tin chúng tôi à?

Tưởng gì, tất nhiên là tôi tin các bác sĩ, ngày xưa cấp tôi học chuyên TIN mà! Rồi vợ tôi nhanh chóng được đưa lên phòng mổ. Tôi lại ngồi đợi ở hành lang!

Ở hành lang phòng mổ thì khác vì người ta mổ đủ mọi ca bệnh, do đó hầu hết người nhà đều yên lặng chờ đợi. Ngồi đợi vợ đẻ mổ căng như dây đàn các bạn ạ, tôi lo lắng nghĩ ngợi đủ đường, không biết vợ tôi có làm sao không? Hoặc liệu bác sĩ có rạch quá tay vào con tôi không? Thời gian dài như vô tận...

Rồi cuối cùng cũng xong, em vợ tôi gọi điện thông báo vừa đưa con tôi về phòng hậu phẫu. Tôi chạy như bay về phòng, gia đình họ hàng đông như hội đang đứng chờ y tá tắm cho con tôi. Lúc sau y tá bế con tôi ra, bố vợ tôi đỡ tay rồi trao lại cho tôi. Xúc động trào nước mắt các bạn ạ! Tôi cố kìm nén cảm xúc, tôi mở tã ra để nhìn con tôi, chân đủ năm ngón này, tay đủ năm ngón này, mắt tai 2 cái đầy đủ này, miệng xinh giống mẹ này, mũi giống bố này……

Có lẽ trên đời này tôi chưa bao giờ được bế trên tay 1 sinh vật xinh đẹp như vậy, tôi cũng chưa thấy 1 thứ tình cảm nào gắn kết ngay khi chỉ vừa gặp mặt, một tình yêu kỳ lạ hình thành từ khi vợ tôi mang thai và kịp hoàn thiện vào giây phút tôi nhìn thấy con gái, đó là tình CHA CON!

Chào mừng con gái đến với cuộc đời, đến với gia đình và đến với bố mẹ!

Record: Ngày 1: Win
thanks 5 người cảm ơn KIẾM TIỀN TỪ BÓNG cho bài viết.
SOIDEN888 trên 21-05-2019(UTC) ngày, kiemtienmuasuachocon trên 21-05-2019(UTC) ngày, nguyensyhung trên 21-05-2019(UTC) ngày, khongbuongxuoi trên 21-05-2019(UTC) ngày, ps9999 trên 24-05-2019(UTC) ngày
Quảng cáo
Offline KIẾM TIỀN TỪ BÓNG  
#2 Đã gửi : 21/05/2019 lúc 04:39:59(UTC)
KIẾM TIỀN TỪ BÓNG


Danh hiệu: Junior Member

Nhóm: Member
Gia nhập: 16-09-2018(UTC)
Bài viết: 214
Italy

Cảm ơn: 83 lần
Được cảm ơn: 319 lần trong 117 bài viết

 

Tiết học dự giờ

Nghe tin có đoàn ở trên chuẩn bị về trường dự giờ, bà hiệu trưởng lo sốt vó. Dù mỗi lần họ về cũng chỉ đôi ba tiếng đồng hồ, họp hành xong, dự một hai tiết học là họ lại đi ngay thôi, nhưng để cho đôi ba tiếng đó êm xuôi là cả một quá trình lên kế hoạch, chuẩn bị sôi máu mắt, đổ mồ hôi ấy chứ chẳng chơi! Cái này nó giống như làm phim vậy: tuy chỉ là một cảnh quay vài chục giây lướt qua màn ảnh, nhưng cả đoàn làm phim phải mất cả buổi sáng diễn tới diễn lui, quay đi quay lại vất vả, mệt nhoài…

Đầu tiên là phải bố trí giáo viên cứng, có kinh nghiệm đứng lớp chịu trách nhiệm giảng bài cho buổi dự giờ – kể cả hôm ấy giáo viên đó không có tiết thì cũng vẫn phải tới, bởi đây không phải là chuyện có tiết hay không, mà là chuyện tiếng tăm, chuyện sống còn của nhà trường – chứ nếu để cho mấy đứa giáo viên hợp đồng mới ra trường còn non tay, đứng trước đoàn dự giờ mà run như cầy sấy thì còn dạy được cái mẹ gì!? Sau nữa là phải chọn giảng lại cái bài đã học rồi để học sinh nó còn nhớ, chứ dạy bài mới tinh, học sinh nó ngu ngơ, nhìn trân trân lên bảng như một lũ bị đơ thì có mà dơ.

Chưa hết, dù là dạy lại bài cũ, nhưng vẫn phải tập đi tập lại cho nhuyễn kịch bản: “Đầu tiên, cô sẽ hỏi câu này nhé! Đây, câu trả lời đây! Bạn An học thuộc đi, lúc cô hỏi thì cả lớp đồng loạt giơ tay, nhưng chỉ có bạn An mới là người được cô gọi đứng lên trả lời. Còn bài tập này nữa nhé! Đáp án đây! Bạn Tèo xem kỹ đi, lúc cô hỏi ai xung phong lên bảng làm bài thì cả lớp đồng loạt giơ tay, nhưng chỉ có bạn Tèo là người được cô gọi lên thôi đấy!

Và cuối cùng, để đảm bảo cho buổi tiếp đón đoàn diễn ra thật thành công thì không thể không nhờ tới sự hỗ trợ của cô Thảo – giáo viên môn giáo dục giới tính. Cô giáo Thảo là cháu của một sếp bự được gửi gắm về trường. Và đã thành thông lệ, đúng một hôm trước khi đoàn dự giờ về, bà hiệu trưởng lại mua một túi hoa quả, bỏ vào đó thêm cái phong bì (có lần quen tay còn mua cả vàng mã, hương, nến), rồi nhẹ nhàng gọi cô Thảo qua phòng, mời cô Thảo ngồi, rót nước cho cô xơi, xong bà hiệu trưởng mới từ tốn cất lời: “Cô Thảo này! Mai là đoàn ở trên về thăm và dự giờ trường ta đấy. Để chuyến thăm không xảy ra sự cố, cũng là để nâng cao uy tín và hình ảnh của nhà trường, thì xin cô, ngày mai, cô đừng đến trường nhé! Cô cứ nằm nhà ngủ cho khỏe! Chứ cô mà lởn vởn ở trường rồi mấy người trong đoàn nhìn thấy gọi lại hỏi lung tung, rồi cô lại mở mồm ra trả lời như con khùng là thành “sôi hỏng bỏng không” hết cả! Mong cô tạo điều kiện giúp đỡ nhà trường” – Đấy! Không lần nào là thiếu được cái công đoạn quan trọng sống còn ấy!

Đúng giờ, xe ô tô của đoàn nghiêm trang tiến vào trường trong rừng khẩu hiệu cờ hoa phấp phới chào mừng. Sau những cái bắt tay thân thiện, những màn chào hỏi hân hoan, những bài diễn văn báo cáo thành tích (vẫn copy y nguyên từ những lần trước, chỉ sửa ngày, đổi tháng, thay năm), thì cũng tới phần dự giờ. Những em học sinh hằng ngày đen nhẻm, nhem nhuốc, mặc quần thủng đít, mang dép rách quai, nay bỗng quần lượt áo là thẳng tưng, sáng bừng. Những cô giáo mọi hôm tất tả, áo sơ mi nhăn nhúm mặc vội, cúc cài lệch hở cả dây áo con, tóc chẻ ngọn đỏ lòm búi vội vàng bằng sợi chun đen sì cắt ra từ cái săm xe hỏng, nay bỗng áo dài yểu điệu, thướt tha, tóc chải mượt mà xõa xuống bờ vai ơ hờ… – Chả vậy! Không vậy thì sẽ thành ra rất nghịch mắt và khập khiễng khi đứng, khi ngồi cùng những mái đầu hói lơ thơ vuốt keo óng ả, những com lê, cà vạt phẳng lì, những giầy tây bôi xi bóng nhoáng…

tiet hoc du gio

Sau khi cô giáo giới thiệu hôm nay có đoàn về dự giờ, cả lớp vỗ tay rào rào, nhưng liền sau đó, không khí trong lớp trở nên trật tự và nghiêm trang đáng sợ. Đúng kịch bản, cô giáo ôn lại chút bài cũ, xong cô đọc một đoạn thơ, rồi cô hỏi: “Bạn nào biết khổ thơ vừa rồi nằm trong bài thơ gì, và có ý nghĩa như thế nào?”. Trời ơi, cả lớp giơ tay rào rào! Nhưng cô nhìn mãi, không thấy tay của bạn An đâu. Ô hay! Đâu rồi ấy nhỉ? À kia rồi, cái thằng mất dạy nó đã trốn xuống bàn cuối chỗ góc lớp, và đang ngủ khì khì. Làm sao bây giờ nhỉ? Kêu nó dậy thì khác gì “vạch áo cho người xem ti”, mà gọi đứa khác, nhỡ vào đúng cái đứa không biết gì thì cũng nguy…

Nhưng thôi, hên xui vậy! Và cô giáo gọi đại một đứa đang ngồi bàn đầu với cánh tay giơ rất cao và nét mặt đầy vẻ tự tin. Nó đứng dậy, trả lời dõng dạc: “Thưa cô! Khổ thơ vừa rồi trích trong bài thơ “Tiểu đội xe không bánh” của nhà thơ Trần Nhật Duật ạ! Bài thơ muốn nêu lên thực trạng đường xá ở nước ta quá xuống cấp, ổ gà, ổ voi nhiều, nên xe đi vào bị rơi hết bánh ạ!”.

Cô giáo tái mặt! Cái thằng này, không biết gì mà còn giơ tay hăng hái thế, làm cô bị một phen ê chề. Cô đang định chống chế thì không kịp nữa rồi, ông trưởng đoàn dự giờ ngồi phía dưới đã từ từ đứng dậy với vẻ mặt đầy nghiêm trọng, ông lắc đầu thất vọng: “Chết! Học hành thế này thì chết! Phát biểu tào lao hết cả! Đây là xe của bộ đội, chạy đường rừng, làm gì có ổ voi ổ gà mà rơi hết bánh. Bánh ở đây không phải là bánh xe, mà là bánh kẹo. “Tiểu đội xe không bánh” ý muốn nói đến đời sống thiếu thốn của người lính, phải nhịn đói, không có bánh mà ăn. Học môn Văn, các em phải hiểu đúng ý, đúng từ của tác giả, có vậy mới cảm nhận được trọn vẹn cái hay, cái đẹp của tác phẩm!”.

Nói xong, ông trưởng đoàn trịnh trọng ngồi xuống, cả lớp lại vỗ tay rầm rầm, phục ông kiến thức uyên thâm. Còn cô giáo thì thở phào, rồi bảo cả lớp mở vở, chuyển qua học bài mới. Cô cầm sách đi dọc lớp, nhìn các em học sinh với ánh mắt trìu mến, thân thương, và cất giọng đọc du dương:

“Anh ở đầu sông, em cuối sông
Uống chung dòng nước Vàm Cỏ Đông
Thương nhau đã chín ba mùa lúa
Chưa lần gặp lại nhớ mênh mông”.

“Em nào cho cô biết, tình yêu mãnh liệt và dai dẳng của đôi trai gái được thể hiện như thế nào trong khổ thơ?” – Cô giáo vừa hỏi dứt lời thì cả lớp lại giơ tay rào rào. Cô đưa mắt tìm cánh tay của Tèo. Nhưng hình như thằng Tèo đang sợ, nó cứ cúi gằm mặt, tránh ánh mắt cô, hai cánh tay rụt rè giấu vào dưới ngăn bàn đang rung rung, run rẩy. Cái thằng! Lúc tập thì rõ hăng, mà giờ làm thật thì co rúm vào thế kia! Thôi, lại phải hên xui, gọi đại một đứa khác vậy…

Cái con bé được cô gọi liền đứng dậy hứng khởi, giọng hồ hởi: “Thưa cô! Tình yêu mãnh liệt của đôi trai gái thể hiện rất rõ rệt ở câu “Thương nhau đã chín ba mùa lúa” ạ! Lúa thì một năm có hai mùa, chín mươi ba mùa chia cho hai ta được bốn mươi sáu năm rưỡi. Yêu nhau tới bốn mươi sáu năm rưỡi chưa lần gặp lại mà vẫn nhớ mênh mông thì quả thực là một tình yêu mãnh liệt và dai dẳng vô cùng ạ!”.

Cô giáo lại tái mặt, đang định chống chế thì không kịp nữa rồi, ông trưởng đoàn dự giờ ngồi phía dưới đã lại từ từ đứng dậy với vẻ mặt đầy nghiêm trọng, ông lắc đầu thất vọng: “Chết! Học hành thế này thì chết! Phát biểu tào lao hết cả! Tác giả nói chín mươi ba mùa lúa là nói quá lên, ý muốn thể hiện cái thời gian chờ đợi rất lâu, chứ làm gì có đôi nào yêu nhau mà bốn mươi sáu năm rưỡi không gặp vẫn nhớ mênh mông! Thử tính xem nhé: lúc bắt đầu yêu nhau, hai người chắc cũng phải mười tám đôi mươi, cộng thêm bốn mươi sáu năm rưỡi xa nhau, tức là khi ấy hai người đã gần bảy chục rồi. Bảy chục nhiều cụ đã phải ngồi xe lăn, nhấc mông lên còn không nổi chứ nói gì là nhớ mênh mông! Văn học nó không phải là trần tục, càng không thể áp dụng các công thức toán học mà nhân chia trừ cộng, văn học nó có cách nói thậm xưng và cường điệu hóa. Các em có hiểu không?”.

Nói xong, ông trưởng đoàn trịnh trọng ngồi xuống, cả lớp lại vỗ tay rầm rầm, phục ông kiến thức uyên thâm. Và rồi cuối cùng, buổi dự giờ cũng kết thúc thành công…

Lúc tiễn đoàn dự giờ ra xe về, bà hiệu trưởng có nhét vào tay ông trưởng đoàn cái phong bì. Ông trưởng đoàn mở ra xem xem, đếm đếm rồi cười hì hì: “Nhiều thế? Những mười tờ cơ à? Năm ngoái có chỉ có năm tờ thôi”. Tới lượt bà hiệu trưởng cười, rồi kính cẩn đáp lời: “Dạ! Thì phải ngày càng phát triển đi lên chứ anh! Mà anh thấy chất lượng dạy và học của trường em năm nay thế nào ạ?”. Ông trưởng đoàn lại cười khà khà: “Tốt! Năm nay chất lượng tốt gấp đôi năm ngoái! Tuy nhiên, vẫn phải cố gắng để những năm sau sẽ tốt gấp ba, gấp mười năm nay, nhá!”.

Rồi ông trưởng đoàn bước lên xe. Chiếc xe rú ga lao vọt đi, bỏ lại đằng sau lớp bụi khói quyện vào nhau dày đặc trên không trung. Cái băng-rôn có dính dòng chữ “Thi đua dạy tốt, học tốt” treo trước cổng trường cũng mờ đi bởi lớp bụi khói mịt mùng…

Record: Ngày 1: Win
thanks 4 người cảm ơn KIẾM TIỀN TỪ BÓNG cho bài viết.
SOIDEN888 trên 21-05-2019(UTC) ngày, nguyensyhung trên 21-05-2019(UTC) ngày, Acc oi!? trên 21-05-2019(UTC) ngày, ps9999 trên 24-05-2019(UTC) ngày
Offline ps9999  
#3 Đã gửi : 24/05/2019 lúc 01:26:32(UTC)
ps9999


Danh hiệu: Veteran Member

Nhóm: Member
Gia nhập: 02-01-2010(UTC)
Bài viết: 2,473
Đến từ: hồ chí minh

Cảm ơn: 339 lần
Được cảm ơn: 272 lần trong 211 bài viết
Hay và vui. Up cho mọi người cùng xem.
Ai đang xem chủ đề này?
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2024, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 3.381 giây.