Lễ hội lớn nhất trong năm của người Việt Nam ta phải kể là dịp Tết. Việt ngữ ta có nói “trong dịp Tết nhất”, “Tết nhất đến nơi rồi…”, chẳng phải hàm ý Tết là ‘nhất’, là số ‘một’ đó sao? Từ thuở xa xưa, trong một đất nước chủ yếu nông nghiệp, trong thời buổi nước nhà thanh bình, người dân Việt ta không chỉ vui chơi trong ba ngày Tết, mà còn vui chơi cả ba tháng sau Tết nữa kìa:
Tháng Giêng là tháng ăn chơi,
Tháng Hai cờ bạc tháng Ba rượu chè…
Trong vô số những sinh hoạt vui Xuân của người Việt, ta không thể không nói đến chuyện cờ bạc. Bài bạc theo văn hóa Việt Nam đích thực là một hình thức giải trí. Ngôn từ trong tiếng Việt đã nói tới “thú đỏ đen”, nghĩa là một cái “thú”. Đã bảo nó là một cái ‘thú’ mà lị! Ông cha ta đã bao nhiêu đời có cái thú chơi tổ tôm, xóc đĩa, tài bàn, đánh chắn, đánh tam cúc, binh sập xám, bầu cua cá cọp, chọi gà… vân vân và vân vân… Bài bạc thể hiện một truyền thống văn hóa dân tộc cho dù văn hóa đó là Đông hay Tây.
Bài bạc tự nó không xấu. Thua bạc chưa xấu, chỉ có thua bạc đến nợ nần chồng chất, phải đi vay nợ đến ngập đầu ngập cổ, hoặc thua bạc hết tiền về nhà nạo tiền vợ, tiền con, nếu vợ không cho, con không đưa, thì nổi nóng ‘thượng cẳng tay hạ cẳng chân’ đánh vợ đánh con. Đấy mới là xấu mà thôi. Đối với những người thuộc loại đánh bạc đến độ ghiền này, cổ nhân ta đã khéo khuyên họ:
Cờ bạc là bác thằng bần,
Cửa nhà bán hết tra chân vào cùm.
Trong tinh thần “đón mùa Xuân tới” (nhạc và lời của Phạm Đình Chương), tôi đã cùng với một người bạn (ông Nghè ‘Hóa học’) lái xe đi Melbourne, cách Sydney gần 900 km về hướng Nam, để thay đổi không khí, nhân có Giải Quần Vợt Úc Châu Mở Rộng (Australian Tennis Open) tổ chức hàng năm đang diễn ra ở dưới đó và tiện thể viếng sòng bạc Crown Casino nhân dịp Năm hết Tết đến. Xuất hành vào 12 giờ trưa Thứ Bẩy ngày 21-1-2006, không có ý định đến Melbourne ngay trong ngày (vì vừa đi vừa nghỉ cũng phải mất đến 12 tiếng), nên chúng tôi đã ăn tối và ngủ đêm tại Wangaratta, một thành phố nổi tiếng là lò sản xuất nhiều vận động viên Olympics của Úc, cách Melbourne khoảng 2 tiếng đồng hồ lái xe. Hôm sau, Chủ Nhật, sau khi ăn sáng nhẹ, kiểu ‘English breakfast’ (sữa tươi, cereals, jam, cà-phê/trà…), cộng chung trong tiền phòng cho 2 người là 85 đô Úc, chúng tôi ra xe khởi hành đi Melbourne lúc 9 giờ.
Vào đến thành phố Melbourne khoảng hơn 11 giờ trưa. Lúc đầu với ý định là vào ngay sân Melbourne Park (có tên gọi là Flinders Park, trước Thế vận hội Olympics 2000) để xem ‘tennis’, nhưng trời hôm đó quá nóng, nhiệt độ lên đến hơn 35 độ C, nên chúng tôi đổi ý cho xe chạy vào sòng bạc Crown (Vương Miện) Casino để được “nhất cử lưỡng tiện”. Này nhé: vừa mát (có máy điều hòa không khí), tránh được cái nóng nung người nóng nóng ghê, vừa xem TV trong phòng lạnh (có màn ảnh lớn), trực tiếp chiếu giải quần vợt. Như thế thì còn gì bằng! Đấy là chưa kể đến cái “tiện” thứ ba là có thể thử chút thời vận đỏ đen ngay tại chỗ.
Chúng tôi tìm được chỗ đậu xe ở tầng 4, trả giá ‘flat rate’ (cả ngày lẫn đêm một giá) là 5 đô-la, vì là ngày Chủ Nhật (không có nhiều công nhân viên đi làm ở trung tâm thành phố ‘City’ vào đậu xe). Rẻ chán! Đậu xe trong Star City (Thành phố Tinh tú) Casino ở Sydney vào những ngảy Thứ Bẩy, Chủ Nhật ban ngày là 15 đô, sau 6 giờ chiều là 20 đô chứ chẳng phải chuyện chơi! Chúng tôi vào ăn bữa trưa có ‘fish and chips’, có bia, trong nhà hàng ‘The Pub’, nằm trong ‘complex’ của Casino ở tầng 1. Ăn xong chúng tôi vào sòng bài ở tầng 1, và tầng dưới nhà (ground) đi loanh quanh ngắm thiên hạ vùi mình trong thú đỏ đen… Tôi đi chỗ nào anh bạn ‘hiền’ cũng lẽo đẽo theo sau đến đó, tò mò coi cho biết với người ta mà! Tôi nghĩ anh đã đặt hết niềm tin nơi tôi là người sành điệu, thổ công ở cái chốn này.
Với sòng bạc, thú chơi duy nhất của tôi là ‘roulette’. Đã từ nhiều năm nay, mỗi khi đến sòng bài (không thường xuyên cho lắm, năm thì mười họa mới đến mà thôi), tôi đều áp dụng chặt chẽ một phương pháp có thể gọi là ‘xít-tầm’ (system) do tôi đặt ra để đánh ‘roulette’. ‘Xít-tầm’ này chủ yếu là ‘lấy nhỏ thắng lớn’, ‘lấy gậy ông đập lưng ông’, tiền mình thì phải dè xẻn, tiền được mới đánh đôn lên, đập vào. Số vốn đòi hỏi mang theo là 500 đô-la, thua hết thì thôi, nhất định không ra máy rút thêm.
Để tôi kể lại chuyến viếng sòng bạc tại Melbourne lần này, đồng thời minh họa ‘xít-tầm/bửu bối’ của tôi để hầu bà con cô bác nào thích chuyện “đổ bát” nghe nhé!
Theo lệ thường, tôi bỏ ra 100 đô mua 20 ‘chips’ gọi là ‘colour’ (màu), vàng, hồng, xanh, tím …tùy theo ‘chip’ loại màu nào họ có sẵn lúc đó. Mỗi lần đi tiền, tôi chỉ dùng khiêm tốn là 20 đô-la thôi, nghĩa là dùng 4 ‘chips’ loại 5 đô (4x5$ = 20$), đặt vào 3 con số hàng liên tục, chẳng hạn như 7, 8, 9, tiếng Anh chuyên môn gọi là ‘Street’. Đánh 4 lần 3 con số là 12 con số (3x4 = 12). Nếu giả dụ trúng con số 8, thì sẽ được người quay số (croupier/dealer) giam cho 11 miếng ‘chips’ 5 đô. Dùng hết 11 miếng ‘chips’, cộng 1 miếng ‘chip’ vốn nữa (tổng cộng 12 miếng) như trong trường hợp này, đem đặt (xem Hình số 1):
1. 5 miếng đánh ‘Straight Up’, tức là ngay chính giữa con số 8;
2. 4 miếng đánh ‘Split’ quanh con số 8, mỗi “Split’ một miếng;
3. 1 miếng đánh đôn thêm vào ‘Street’ (7, 8, 9) là chỗ vừa trúng 11 miếng;
4. 2 miếng vào ‘Six Line’, tức là 2 bên kế cạnh ‘Street’, đặt một miếng cho mỗi 6 số.
Hình số 1
Cũng phải nói thêm giá tiền trúng cho 1 đô là : Straight Up (35-1), Split (17-1), Street (11-1), Corner (8-1), Six Line (5-1).
Có thể phải đặt thêm 3 miếng ‘chips’ nữa vào 3 cửa “Street’, thường thì đặt vào chỗ “Street” nào có những số kế cạnh hoặc gần kề với với số đã trúng trước đó trên chậu quay để biết đâu hòn bi không rơi trúng ‘ngay boong’ thì cũng rơi vào những con số bên cạnh (xem Hình số 2). Trong trường hợp này đánh tổng cộng là 15 miếng (12 + 3). Trọng tâm của lối đánh này nhắm vào con số ra 2 lần liên tiếp (double). Khi mình vừa mới trúng số nào đó, thì đánh đôn lên, trải ra như đã trình bày ở trên. Còn trúng số đó lần thứ ba (treble) chẳng hạn, đánh tiếp, đôn lên gấp đôi gấp rưỡi tùy tiện, nhưng khi không trúng nữa thì phải nghỉ, chấm dứt cuộc chơi. Đừng sợ con số đã ra rồi thì không ra nữa, bởi vì xác suất trúng của 37 số (từ 0 > 36) ngang nhau. Tiền được thì đánh mạnh dạn khi ‘xít-tầm’ bắt buộc, còn tiền mình mang theo phải đánh cơm gạo.
Hình số 2
Trưa ngày Chủ Nhật 22-1-2006 tại Crown Casino, tôi đã tạt vào thử thời vận tại bàn ‘roulette’ đánh loại ‘chip’ 5 đô-la một miếng. Tôi bỏ ra 100 đô để mua 20 miếng ‘chips’. Đi tiền theo đúng ‘xít-tầm’, đánh được 5 lần quay (spin), trật cả 5 lần. Tôi bèn đổi sang đánh bàn ‘roulette’ khác. Cũng lại bỏ ra 100 đô như trước, cũng lại 5 lần đi tiền, 5 lần ‘ngã” về không. Trong túi tôi lúc đó còn 100 đô, nhưng tôi ngưng chơi, rủ anh bạn, nãy giờ vẫn ngồi coi tôi đánh bạc, đi xem ‘tennis’ trên TV. Chúng tôi tìm được chỗ xem màn ảnh lớn, nhưng đã hết ghế ngồi xem, may chỉ còn một ghế cho anh bạn, còn tôi ngồi bệt xuống dưới sàn ‘ban-công’ để coi trận đánh đơn giữa Andy Roddick (hạt nhân số 2) với Marcos Baghdatis, lúc đó đấu thủ này còn thuộc loại vô danh tiểu tốt (sau này vào được chung kết đánh thua Roger Federer, hạt nhân số 1). Ngồi xem khoảng nửa tiếng đồng hồ, trận đấu còn đang đánh giở, tôi bỏ anh bạn ngồi đó đi xuống nhà đánh ‘roulette’ tiếp. Lại bỏ 100 đô còn lại trong túi ra đánh nốt. Có được trúng ‘Street’ đôi ba lần nhưng không trúng con số ra 2 lần liền (double). Thành thử thêm một lần nữa ‘tiền cho không biếu không’.
Tôi bèn ra máy rút tiền (ATM) tính rút tối thiểu 500 đô như tôi vẫn thường rút tại Star City Casino, Sydney, nhưng có cái lạ là máy chỉ cho rút một lần tối đa là 200 đô. Với 200 đô mới rút tôi vào đánh tiếp, nhưng lần này chọn bàn ‘roulette’ đánh ‘chip’ loại 2.50 đô. Bỏ ra tờ giấy bạc 50 đô mua một cọc 20 ‘chips’. Áp dụng cùng lối đi tiền, nhưng đánh nhỏ hơn, chỉ bằng một nửa lúc trước. Cũng thắng được lai rai, nhưng vẫn không ra ‘double’. Mất tiêu thêm 50 đô, rồi lại mất tiêu thêm 50 đô nữa. Thế là thua ra tất cả 400 đô rồi.
Tôi chạy sang bàn khác, bỏ ra thêm 50 đô. Đánh kiên trì theo ‘xít-tầm’, thì trúng được con số 27, tôi đánh đôn lên theo đúng ‘bài bản’(đặt ‘Straight Up’, ‘Street’, ‘Split’) nhưng thay vì ra ‘double’, con số ra sau đó là số 24, trên bàn số 24 nằm kế cạnh 27 (xem Hình số 1), tôi được hồ lì (croupier) giam cho 17 ‘chips’ vì trúng “Split”.
Lấy 17 ‘chips’ vừa trúng đánh đôn lên, dồn tụ vào số 24, nhưng lại hụt ‘double’, chỉ trúng nhỏ vì hòn bi rơi vào số 27 cạnh số 24 trên bàn. Lại một lần nữa tôi đôn tiền lên vào số 27, theo đúng ‘bài bản’ (đặt ‘Straight Up’, ‘Street’, ‘Split’, ‘Six Line’), riêng ‘Straight’ đặt thêm 10 ‘chips’ (loại 2.50 đô) ngay vào giữa số 27. May mắn làm sao, hòn bi rơi vào số 27 thêm một lần nữa, tôi trúng ‘double’. Mừng quá tôi la lớn: ‘That’s great! That’s wonderful!’. Có cô gái Việt Nam đang đứng cạnh cũng chia mừng hỏi han… ‘bằng tiếng Việt’. Tóm lại quá trình những con số xuất hiện từ lúc bắt đầu trúng nhỏ đến lúc trúng lớn ‘double’ là: 27 > 24 > 27 > 27.
Hồ lì giam tiền cho mọi người trúng số 27. Tôi trúng lớn nhất vì tiền đánh cá nhiều, chủ yếu vào con số 27 đó. Anh này làm tính nhân, rồi tính cộng để xem tổng số tiền phải trả cho tôi là bao nhiêu. Anh còn phải gọi giám thị (supervisor) ra kiểm tra dùm cho chính xác. Tôi được chung tiền tất cả là 1590 đô, gồm có 2 ‘chips’ 500 đô, phần còn lại là có đến hơn 10 chồng ‘chips’ loại 2.50 đô. Tôi giữ nguyên vị trí những ‘chips’ đã đặt, rồi tiếp tục đôn lên, và đặt lung tung, vung vít vải chỗ nữa (tất cả cũnglên tới 200 đô), nhưng sau đó không trúng, tôi bèn ‘cashing in’ (trả lại số ‘chips’ còn lại đổi thành tiền mặt ‘cash’). Tôi đổi ra được tổng cộng 1270 đô, trừ vốn 450 đô, còn thắng được 820 đô.
Ôi! Hạnh phúc thay là Bác thằng Bần!
Quí vị, quí bạn ơi! Khi trình làng toa thuốc do tôi bào chế, mà tôi gọi là ‘xít-tầm’, tôi không chủ trương bài bạc, không hứa hẹn người dùng nó sẽ “bách chiến bách thắng’ (làm gì có chuyện đó), nhưng nó cũng có thể giúp cho những người ham vui cờ bạc loại này khỏi bị thua xiểng liểng, và, theo kinh nghiệm bản thân, có nhiều cơ hội thắng mang tiền về. Với toa thuốc ‘giảm đau’ này, tôi chỉ muốn nói là, nếu ai đó, vì lí do chẳng đặng đừng, muốn tránh buồn tẻ, tìm cảm giác trong thú đỏ đen thì phải gạt bỏ cái tâm lí chung ‘tham lam’, ‘mê tín’, ‘cay cú’ của những tay ghiền cờ bạc, để rồi tự nhủ mình là:
1. không tham lam (được rồi lại còn muốn ăn thêm cho đầy túi tham);
2. không mê tín (tưởng mình được ngày hên đánh to đánh lớn để hốt bạc);
3. không cay cú (thua tiền ham gỡ không chịu về mà ở lại thâu đêm suốt sáng).
Star Casino ở Sydney đã không ngần ngại ra khẩu hiệu khuyên khách đến sòng bạc của họ:
Bet with your head, not over it!
mà tôi tạm dịch là:
Có đánh thì đánh cho khôn,
Để nợ ngập đầu dại lắm ai ơi!
Phương châm của tôi áp dụng cho lối đánh ‘lấy nhỏ thắng lớn”, và khi thắng được rồi, tức là trúng ‘double’, thì phải:
Quit when you’re ahead!
hay nói theo tiếng Việt:
Đánh thì phải NGHĨ,
Được thì phải NGHỈ.
Nói tóm lại là phải biết tự chủ (self-control), tự chế (self-restraint), tự thắng để chỉ huy, cư an tư nguy, và mưu sinh thoát hiểm.
“Cung Chúc Tân Xuân” cho toàn thể độc giả trên khắp mặt địa cầu.
|